20 tháng 9, 2010

Lý Công Uẩn – Đường tới thành Thăng Long

Liên tục trong nhiều ngày qua, dư luận kịch liệt phê phán bộ phim “Lý Công Uẩn – Đường tới thành Thăng Long” là bộ phim sẽ được trình chiếu trong dịp kỹ niệm đại lễ “Ngàn Năm Thăng Long”.
Dưới đây xin được trích đăng vài đoạn phản ảnh phần nào ý kiến gay gắt đó từ trang mạng Bauxit Việt Nam.



Lý Công Uẩn trong phim


HVN



Phim Lý Công Uẩn… dứt khoát là bộ phim đã thóa mạ, sỉ nhục dân tộc nặng nề. Hơn thế nữa, nó đã bộc lộ mưu toan (của “các thế lực thù địch”?) muốn hòa tan văn hoá Việt, hồn Việt trong cái mớ đen ngòm của chủ nghĩa bành trướng thối tha. Tại sao các đồng chí an ninh văn hóa không vào cuộc để trả lời cho 88 triệu người dân biết kẻ nào, do ai, từ đâu đã chà đạp lên cả đất nước, cội nguồn như thế? Nói thật nếu lâu nay tôi có bị một số “cán bộ” cho là “phản động” vì nói và viết toàn sự thật thì so với những người chịu trách nhiệm về bộ phim này thì tôi còn cách mạng gấp cả vạn lần. Đó là chưa nói chuyện hàng trăm tỷ đồng tiền dân, của nước tới đây ai sẽ phải bồi thường? Chẳng lẽ sự ngu xuẩn, dốt nát cứ muôn đời được rút kinh nghiệm tưng bừng và được vỗ vai hứa hẹn chờ cất nhắc thêm nữa sao?
Giết một người chỉ mới cướp đi một cuộc đời. Nhưng tàn sát cả danh dự của cả giống nỏi thì đã phạm tội hủy hoại niềm tin, trái tim và trí tuệ của hàng triệu con người. Đây nhất thiết phải được coi là tội ác. Và, một khi nó đã là tội ác thì không thể không bị trừng phạt một cách cụ thể, rõ ràng!

Hà Văn Thịnh
Huế, 14.9.2010.
Trích Bauxit Việt Nam

ANH KHÔNG VỀ ĐẠI LỄ

TRỜI NAM THƯƠNG NHỚ ĐẤT THĂNG LONG
ANH KHÔNG VỀ ĐẠI LỄ

Anh không về đại lễ đâu em
Dù Hà Nội ngàn năm hay vạn năm cũng thế
Khi vua Lý lại mang mão áo vua Tần!
Khi trong phim Việt Nam chỉ thấy sắc màu Trung Quốc!

Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc
Ông bà ta là thế!
Nên mới còn non nước Việt hôm nay
Hãy gửi cho anh một gói cốm màu xanh

Để anh nuốt vào lòng cả mùa thu Hà Nội
Gửi cho anh một cành liễu Hồ Tây
Để hồn anh mênh mang cùng sương khói . . .
Tưởng nhớ Người xưa đốt hương trầm là đủ

Hãy để những tỉ đô la xây bệnh viện, công viên
Để ngàn năm Thăng Long không thành ngàn mụn ghẻ
Để không còn những bộ phim
Ngộ độc cả ca dao, băng huyết cả tâm hồn

Lê Phú Khải
TP. HCM 17.9.2010

Trích: Bauxit Việt Nam


website stat

19 tháng 9, 2010

THÔNG BÁO TỪ BLL CỰU HỌC SINH CAO THẮNG


Chiều hôm nay (chủ nhật 19/9/2010) nhận được tin từ Anh Đỗ Thọ Bình báo:


Hiện anh Trần Đình Đức, Thành viên ban liên lạc cựu học sinh Cao Thắng (trước 1975) bị đột quỵ và đang nằm điều trị tại Bệnh Viện Thống Nhất (Vì Dân cũ), khoa Nội Thần Kinh, lầu 2, phòng 319.


Anh_TDDAnh Đức trong ngày Lễ Tri Ân Xuân 2010.


Anh em nào muốn biết thêm chi tiết xin liên lạc trực tiếp với Anh Bình (ĐTDĐ: 090 371 6588)


NVH

16 tháng 9, 2010

TRUNG QUỐC LÀ GÌ CỦA VIỆT NAM?

 

Từ xưa đến nay, quan hệ Việt-Trung luôn phức tạp. Để có chiến lược ứng xử thích hợp, đã đến lúc phải thẳng thắn trả lời câu hỏi: Trung Quốc là gì của Việt Nam?

CHINA-VIETNAM/
ĐỊNH VỊ LẠI TRUNG QUỐC
Khi xem xét chiến lược ứng xử với Trung Quốc, có ý kiến cho rằng, với Việt Nam, Trung Quốc đồng thời là: người thầy vĩ đại, người bạn thân thiết và đối thủ nguy hiểm.
Nhìn vào lịch sử quan hệ và những ảnh hưởng qua lại giữa hai nước, thì thấy rằng Trung Quốc đã từng đóng tất cả các vai ấy trong mối quan hệ thăng trầm với Việt Nam.
Tuy nhiên, vào thời điểm hiện nay, nếu coi đây là xuất phát điểm cho chiến lược ứng xử với Trung Quốc thì cần phải xem xét lại.
Nếu coi Trung Quốc là người thầy vĩ đại, thì sẽ có xu hướng bắt chước thầy, chịu sự chỉ dẫn của thầy với tư cách học trò. Khi xảy ra tranh chấp, điều đã từng xảy ra nhiều lần trong lịch sử, thì trò khó lòng có thể thắng được thầy.
Còn nếu coi Trung Quốc vừa là người bạn thân thiết, vừa là đối thủ nguy hiểm thì lại tự mâu thuẫn nhau. Đã là bạn thì không thể là kẻ thù, vì cơ sở của tình bạn là sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau. Còn đã coi nhau là kẻ thù thì không thể là bạn.
Nếu coi Trung Quốc vừa là thầy, vừa là bạn, vừa là đối thủ của Việt Nam, tất yếu dẫn đến những lúng túng và yếu thế trong chiến lược ứng xử với Trung Quốc. Nói cách khác là gây ra bối rối ngay từ khâu lên kế hoạch, nên thua thiệt là điều khó tránh khỏi.
Một nhận định khác cũng thường được nói đến nhiều: Trung Quốc và Việt Nam là anh em "môi hở răng lạnh". Việc tự coi mình là em đã đặt Việt Nam vào thế bất lợi toàn diện trong quan hệ với Trung Quốc, tất yếu sẽ rất đến những thua thiệt trong ngoại giao, trao đổi văn hóa, thương mại, thậm chí cả trong bảo vệ chủ quyền và lợi ích hợp pháp của đất nước, v.v.
Vậy Trung Quốc là gì của Việt Nam?

ĐỐI TÁC BÌNH ĐẲNG
Trong Bình Ngô Đại Cáo, Nguyễn Trãi viết rằng:
"Nước non bờ cõi đã chia,
Phong tục Bắc Nam cũng khác.
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập.
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên hùng cứ một phương
."
Qua đó có thể thấy, Nguyễn Trãi không coi Trung Quốc là thầy, bạn, hay kẻ thù hoặc kết hợp của cả ba thứ này. Nguyễn Trãi cũng không coi Trung Quốc là anh em với Việt Nam. Ông chủ trương Trung Quốc là một đối tác độc lập, bình đẳng trong quan hệ với Việt Nam về mọi mặt.
Đây là chiến lược sáng suốt của Nguyễn Trãi, dù ra đời đã gần 600 năm. Chủ trương này vẫn còn là kim chỉ nam cho chiến lược ứng xử với Trung Quốc ngày nay, không chỉ trong quan hệ ngoại giao, mà còn cả trong trao đổi văn hóa, thương mại, v.v.
Trong ngoại giao, việc xác định Trung Quốc là đối tác bình đẳng sẽ giúp định ra các chính sách và thái độ ngoại đúng đắn, góp phần củng cố vị thế Việt Nam trên trường quốc tế và bảo vệ quyền lợi chính đáng của đất nước, nhất là khi tranh chấp biển đảo giữa Việt Nam và Trung Quốc đang có những diễn biến phức tạp.
Trong văn hóa, việc coi Trung Quốc là đối tác chứ không phải là người thầy, bạn bè, đối thủ hay bậc đàn anh sẽ giúp Việt Nam giữ được bản sắc văn hóa của mình trong khi vẫn sàng lọc được những điều hay cần học hỏi.
Trong mậu dịch, Việt Nam đang yếu thế so với Trung Quốc: cán cân thương mại Trung Quốc-Việt Nam đang có những mất cân đối nghiêm trọng. Nhập siêu từ Trung Quốc đang ở mức đáng lo ngại và tăng liên tục: ước tính khoảng 11 tỷ USD năm 2008, so với 200 triệu USD năm 2001. Cơ cấu mậu dịch cho thấy Việt Nam chủ yếu xuất khẩu tài nguyên và sản phẩm thô, ước tính khoảng 80% tổng giá trị xuất khẩu sang Trung Quốc, trong khi nhập về chủ yếu hàng công nghiệp. Do đó cần phải có chiến lược điều chỉnh thích hợp, phấn đấu đưa Trung Quốc trở thành đối tác thương mại ngang hàng với Việt Nam.
Tất cả những điều đó chỉ có thể thực hiện từ xuất phát điểm: coi Trung Quốc là đối tác bình đẳng, chứ không phải là thầy-bạn-đối thủ hay anh-em của Việt Nam.
Việc coi Trung Quốc là đối tác bình đẳng còn giúp Việt Nam tận dụng được sức mạnh của hệ thống pháp lý và sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế. Vì một lẽ đơn giản, tất cả các nước đều bình đẳng trước các cam kết và hệ thống pháp lý quốc tế. Và cộng đồng thế giới ủng hộ sự bình đẳng này.
Do đó, Việt Nam cần phải nương vào nguyên tắc bình đẳng và sự hỗ trợ này để vươn lên vị trí bình đẳng toàn diện trong quan hệ với Trung Quốc.
Bước vào thập kỉ mới - thập kỉ bản lề ẩn chứa nhiều cơ hội và thách thức cho sự phát triển của Việt Nam, nhất là trong quan hệ với Trung Quốc - câu hỏi Trung Quốc là gì của Việt Nam cần phải được trả lời dứt khoát: Trung Quốc là đối tác bình đẳng với Việt Nam trên mọi lĩnh vực, chứ không phải là thầy-bạn-đối thủ hay anh-em như nhiều người đã và đang nghĩ.
TS. Giáp Văn Dương

HVN Trích nguồn: TuanVietnam, đăng ngày 18-01-2010 (nhưng đã bị gỡ bỏ).




website stat

3 tháng 9, 2010

Tự động Sao Lưu và Phục Hồi Windows cho máy tính .

Chương trình “HHT v1 “là phiên bản được cải tiến nhằm khắc phục những nhược điểm từ bản HHT được phổ biến trong blog này trước đây. Sau khi thử nghiệm có thể vận hành tốt trên một số dòng mainboard kể cả với Laptop, tương thích vói Windows XP, Windows Vista, Windows 7.

Với sự hổ trợ của HHT v1, bạn có thể dễ dàng sao lưu khi máy tính ở tình trạng tốt nhất. Phục hồi hệ thống một cách nhanh chóng, khi hệ điều hành bị lỗi do virus phá hoại hoặc không tương thích trong lúc nâng cấp trình điều khiển phần cứng (driver), cài đặt phần mềm. Chỉ với vài thao tác đơn giản, tự bạn chỉ mất vài chục phút, có thể phục hồi Windows về trạng thái tốt nhất như bản lưu.

Bước 1. Tài và Cài đặt
- Tải chương trình HHT v1.exe (dung lượng 4,94 MB) tại đây.
- Cài đặt chương trình vào ổ C (xem ảnh)



Bước 2. Khởi động máy tính bạn sẽ thấy xuất hiện thêm menu tùy chọn, hoặc vào hệ điều hành hoặc sao lưu, phục hồi máy. Bạn hãy dùng phím mũi tên đi xuống chọn “Backup/Restore use Norton Ghost” > bấm phím Enter.



Bước 3: Tại hộp thoại này, chọn menu Norton Ghost 11.5 hay bấm phím số 1 > Enter. Sau đó đợi vài giây để chương trình khởi động.



Bước 4: Khi menu tùy chọn cách thức backup/restore hiện ra, bạn chọn 9. Automatic Ghost (hoặc bấm phím số 9) > Enter.



Bước 5: Sao lưu và phục hồi hệ thống.
Lúc này sẽ có 2 tùy chọn:

1. Create Image : Sao lưu phân vùng hệ thống ổ C (1:1) thành một tập tin ảnh có tên WINDOWS.GHO lưu ở ổ D (1:2).

2. Restore Image : Khôi phục hệ thống trở lại với file WINDOWS.GHO lưu tại ổ D làm tại bước 1 trước đó. Khi hệ thống bị lỗi hay trục trặc gì bạn chỉ việc dùng tùy chọn số 2 này để khôi phục lại..

Khi kết thúc một tiến trình máy tính sẽ tự khởi động lại. Nếu không, khi màn hình máy tính hiện ra thông báo bạn chỉ cần gõ Restart hoặc Shutdown để khởi động lại hoặc tắt máy tính.

Lưu ý:
- Ồ cứng (Hard Disk Drive) phải có phân vùng thứ hai D ( phân vùng thứ nhất C chứa hệ điều hành).
- Để có bản sao lưu không lỗi , bạn nên tiến hành sao lưu khi hệ điều hành ở thời điểm máy hoạt động tốt nhất (xem thêm ở đây)
- Tại " Bước 2" theo mặc định (default), sau 30 giây hệ thống tự động vào Windows. Tuy nhiên nếu không muốn chờ lâu, bạn vào My Computer > Properties > Advanced, mục Startup and Recovery, bấm Setting. thay số giây theo ý bạn từ hộp “ time to display list of operating systems”.
- Một khi khôi phục lại hệ thống bằng bản lưu thì những dữ liệu được lưu vào ổ C ( ví dụ trong thư mục My Documents ) sau thời điểm bạn tạo tập tin ảnh sẽ bị xóa hết. Do vậy, bạn nên lưu dữ liệu quan trọng vào ổ khác ngoài C (ví dụ ổ D)

HVN


website stat

Nỗi buồn từ “sự kiện Ngô Bảo Châu”

Một trong những đóng góp lớn nhất của GS Ngô Bảo Châu cho dân tộc là anh đã chứng minh một cách thuyết phục Việt Nam có những trí tuệ có khả năng đạt tới đỉnh cao của thế giới. Vậy những trí tuệ ấy ở đâu trên đất nước và trong những lĩnh vực khác?


GS.Ngô Bảo Châu

“Trong những chuyện buồn nho nhỏ thì chuyện buồn to nhất liên quan đến hai ông bạn thân... Có bao kỷ niệm riêng thì các bạn đã phơi lên báo nên chúng khô mất hết cả rồi. Đừng vì một niềm vui bột phát mà làm mất đi những gì quí nhất” GS Ngô Bảo Châu đã viết như vậy sau khi nhận giải thưởng Fields. Có lẽ đó không chỉ là nỗi buồn riêng của anh.

Như thường lệ, giới truyền thông lại làm dấy lên một làn sóng thông tin về GS Ngô Bảo Châu, nhân vật được coi là hấp dẫn độc giả nhất trong thời gian vừa qua. Tất cả những thông tin về anh được thu gom một cách triệt để nhất, cho dù đó là chuyện công việc, chuyện cá nhân hay một câu chuyện vu vơ bất kỳ có thể thu hút sự chú ý của công chúng. Về mặt nghề nghiệp, quá trình này cũng không khác gì việc tạo ra hình ảnh một kẻ giết người máu lạnh mang tên Nguyễn Đức Nghĩa. Trong khi đó, điều làm nên sự ưu tú của GS Ngô Bảo Châu, Bổ đề cơ bản Langlands thì lại vượt xa khả năng trí tuệ của các nhà báo và công chúng. Người hiếm hoi đặt câu hỏi về ý nghĩa của công trình này thì lại là một người nước ngoài - Joe - thường biết đến với biệt danh "Dâu Tây".

Tuy nhiên, cả xã hội đã bị cuốn vào làn sóng truyền thông đó. Chắc chắn trên đất nước Việt Nam, không nhiều người biết đến Bổ đề Langlands cũng như có khả năng hiểu và đánh giá đúng ý nghĩa của công trình này. Cái duy nhất chúng ta có thể đánh giá được, đó sự danh giá của giải thưởng Fields.


GS Ngô Bảo Châu đã chứng minh một Việt Nam có những trí tuệ có khả năng đạt tới đỉnh cao của thế giới. Nhưng...

Việc GS Ngô Bảo Châu giải quyết được Bổ đề Langlands đã xảy ra từ trước nhưng việc này chỉ trở thành làn sóng với truyền thông Việt Nam khi anh đạt được một cột mốc về danh vọng. Như thế, về cơ bản, công chúng đã bị cuốn hút bởi sự hào nhoáng của vinh quang thay vì chân giá trị của trí tuệ. Và thay vì chỉ ra sự vượt trội của GS Ngô Bảo Châu trên con đường khoa học, người ta tìm kiếm những chi tiết trong các sự kiện và đời sống cá nhân, những chi tiết mà người nào cũng có.

Sự tự hào tràn lan trên các mặt báo, trong những phát biểu mang tính cá nhân cũng như tập thể. Chúng ta có quyền đó không? Để giải quyết câu hỏi này, trước hết phải rõ ràng với chính mình con đường nào đã tạo nên sự ưu tú của Ngô Bảo Châu.

Ví như chúng ta có một mảnh đất quanh năm chỉ xây được những khối nhà 2,3 tầng. Khi mảnh đất đó vào tay người khác, họ xây lên những lâu đài tráng lệ. Liệu chúng ta có nên tự hào về lâu đài đó không? Đã có rất nhiều những tài năng toán học xuất hiện trên đất nước nhưng chỉ có một mình GS Ngô Bảo Châu đạt tới tầm cao của nhân loại. Những cái tên lừng lẫy một thời như Lê Bá Khánh Trình… giờ đã về đâu trong cuộc sống?

Một trong những đóng góp lớn nhất của GS Ngô Bảo Châu cho dân tộc là anh đã chứng minh một cách thuyết phục Việt Nam có những trí tuệ có khả năng đạt tới đỉnh cao của thế giới. Vậy những trí tuệ ấy ở đâu trên đất nước và trong những lĩnh vực khác? Nền văn học với quá nhiều chất liệu không có lấy một tác phẩm đáng kể. Nền giáo dục thì đã thử nghiệm hàng chục năm trên các thế hệ học sinh rốt cuộc vẫn chưa định dạng được con đường cho mình. Nền nông nghiệp thì lạc hậu tới mức không có vắc xin phòng chống nổi một đợt dịch bệnh tai xanh ở lợn để dịch cứ lan tràn từ địa phương này qua địa phương khác rồi trở thành đại dịch.

Với thế giới, GS Ngô Bảo Châu đã mang lại một tri thức mới mẻ. Tuy nhiên, với dân tộc, anh chỉ gợi lại những nỗi buồn xưa cũ. Chúng ta đã từng có những con người vĩ đại. Triết gia Trần Đức Thảo, một trong những triết gia vĩ đại của thế kỷ với “Phương pháp hiện tượng học của Husserl”, “Hiện tượng học và chủ nghĩa duy vật biện chứng”, “Nguồn gốc ngôn ngữ” và “Ý thức triết học đã đi đến đâu”. "… một con người siêu việt của Việt Nam đã đành, mà còn đáng cho nền văn hóa Pháp tự hào. Con người đó cũng có phần cấu thành của chung nhân loại" - (Lời giáo sư Nguyễn Đình Chú trong một bài viết của ông). Sách triết của Trần Đức Thảo đã xuất bản khắp châu Âu. Viện Hàn lâm Đức đã muốn mời ông sang để trao đổi về vấn đề con người, về Heghen…

Giáo sư vật lý thiên văn Nguyễn Quang Riệu, người được thế giới đánh giá là một trong những bộ óc ưu tú nhất của nhân loại trong lĩnh vực đã luôn hướng về quê hương. Ông đã từng xin tài trợ để xây dựng một cung thiên văn tại thủ đô Hà Nội. Tuy nhiên theo lời ông, dự án đó đã không trở thành hiện thực do các thủ tục hành chính của thành phố Hà Nội…

Trên thế giới còn rất nhiều những nhà khoa học Việt Nam như thế. Dù họ không đạt tới đỉnh cao như GS Ngô Bảo Châu nhưng đều là những người có tài năng xuất chúng. Những con người mang dòng máu Việt Nam nhưng trí tuệ đã được vun đắp bởi các dân tộc khác trên thế giới và những trí tuệ đó cũng đang cống hiến cho những dân tộc khác trên thế giới. Đó là một nỗi đau chứ không thể là một niềm tự hào.

Khi GS Ngô Bảo Châu nổi lên như một hiện tượng, Viện Toán học đã công bố một mức đãi ngộ vượt khung nếu anh về làm việc. Đó là thu nhập khoảng 5 triệu một tháng. Đó không chỉ là cái nghèo về vật chất. Đó còn là cái nghèo trong khả năng đánh giá một tài năng trong bối cảnh thế giới phẳng. Không bàn về những đại học đang mời GS Ngô Bảo Châu, chỉ một doanh nghiệp trong nước cũng sẵn lòng tặng anh một biệt thự. Có thể trong đó có mục đích PR hay những mục đích khác nhưng nó cũng thể hiện việc doanh nghiệp có khả năng đánh giá rất đúng tầm vóc của một con người. Ở mặt này, doanh nghiệp đang “giàu” hơn nhà nước rất nhiều.

Trong một lần nói chuyện, PGS.TS Đặng Thị Cẩm Hà, nguyên trưởng phòng Công nghệ sinh học môi trường Viện Công nghệ Sinh học nói một công trình khoa học thực hiện trong 2 năm thì đến gần 1 năm là lo chuyện giấy tờ hóa đơn sổ sách. Mà đó đâu phải là những việc của những nhà khoa học.

Trong nước không thiếu những người tài nhưng thực sự họ đang mơ ước có được một cơ chế làm việc khoa học cho những nhà khoa học. Từ cơ chế đó, họ mới có thể tạo ra những giống cây trồng, vật nuôi năng suất, mới có thể tạo vắc xin phòng dịch, tạo thuốc chữa bệnh… Những điều đó không quá phức tạp như việc chứng minh Bổ đề Langlands. Nó không tạo ra niềm hân hoan nào quá lớn nhưng lại mang lại sự ổn định và no ấm cho cuộc sống hàng triệu người nông dân trên đất nước.

Trở lại với nỗi buồn của GS Ngô Bảo Châu. Niềm vui bột phát rồi sẽ qua đi rất nhanh. Quan trọng nhất là trả lời cho câu hỏi điều gì quý giá nhất? Chúng ta đang gìn giữ và tạo điều kiện như thế nào cho những điều quý giá nhất ấy để vượt lên những hào nhoáng vinh quang tạo nên những giá trị đích thực cho cuộc sống từng con người?

Nguồn: Yahoo News


website stat

2 tháng 9, 2010

Le Lói Tự Hào

Tưởng như niềm tự hào thái quá theo những ánh hào quang không thực, hay chẳng ra đâu vào đâu làm người Việt đắm chìm, quên đi những gì đáng tủi nhục. Thì một ngày mùa đông cuối năm 2007 bỗng nhiên các thành phố hai đầu Nam, Bắc xôn xao. Thanh niên Việt Nam xuống đường biểu tình. Lý do họ biểu tình là cảm thấy tinh thần dân tộc bị tổn thương trước những tuyên bố trắng trợn xâm phạm chủ quyền lãnh thổ.

Cuộc biểu tình thể hiện lòng yêu nước và tính quật cường khi thấy đất nước bị xâm hại, tinh thần dân tộc bị xúc phạm là chuyện thường ở bất kỳ quốc gia nào. Đó mới chính là điểm nhấn về lòng tự hào đáng trân trọng và đáng nói nhất, hơn bất kỳ những đám đông khác chực rình cơ hội để náo nhiệt xuống đường hò reo mừng đội bóng Việt Nam đoạt giải nhì khu vực.


Thế nhưng điều đó lại khiến chính nhiều người Việt Nam khác ngạc nhiên. Ở trong đám biểu tình hôm đó tại sứ quán Trung Quốc ngày 9-12- 2007 nhiều người đi đường đã ngạc nhiên và cảm thấy mắc cười khi họ nghe thấy lý do cuộc biểu tình là thể hiện tinh thân dân tộc, đòi chủ quyền quần đảo bị Trung Quốc chiếm. Những người đó thẳng thừng cười nhếch mép như thấy một đám đông làm chuyện viển vông.

Có nhiều kẻ ra bộ thông thái, kinh nghiệm hỏi xóc.
- Biểu tình như thế có làm được Trung Quốc nó giả đảo không, đúng bọn rỗi hơi chỉ làm loạn cho thỏa thích, thể hiện mình.?

Xin thưa.
- Có hàng đa số thanh niện Việt Nam đang thể hiện mình trong nhà tù, trại cai nghiện vì những phút thể hiện mình chất chơi, hay trong vũ trường, khách sạn bằng những trò ăn chơi. Hàng ngàn thanh niên say sưa lên đồng quay cuồng theo tiếng hát của ca sĩ nước ngoài, cho đội bóng suốt đời hạng nhì, hay bê ảnh ca sĩ ngoại quốc chết non ra công viên khóc sướt mướt làm lễ đưa tang..những thứ đó lố bịch hơn hay những thanh niên dũng cảm ra đại sứ quán kẻ xâm lược phản đối lố bịch hơn. Làm thỏa thích mình là điều con người vẫn hay làm, những thỏa thích những ham muốn tầm thường ở Việt Nam lại được coi là thực dung, sống thực tế đáng khuyến khích. Phải chăng vậy nhà tù , trại cai nghiện, trường giáo dưỡng, phục hồi nhân phẩm mới đông người như thế. Còn làm thế có được gì hay không kết quả không phải ngày một ngày hai, không phải cho những kẻ thực dụng muốn ăn xổi thấy ngay được. Lợi ích của một dân tộc có khi bắt đầu bằng một lời phát ngôn hay hành động của một nhóm người có tâm huyết.

Bất chấp đám đông thái độ của người Việt ngày nay như vậy, số thanh niên tham gia cuộc biểu tình thể hiện lòng dân tộc hôm đó vẫn tự hào, dù chỉ tự hào thầm với bản thân mình. Rằng họ đã can đảm làm được điều gì đó trong khả năng của họ để bày tỏ tấm lòng son sắc với non sông, đất nước mà ông cha đổ xương máu nghìn đời để lại.


Cuộc biểu tình hôm đó dẫn đến vài năm sau, thanh niên Việt Nam, những nhân sĩ, trí thức Việt Nam qua những hành động ôn hòa đưa ý kiến thể hiện trên blog, trên trang web đã có tác động tới chính sách nhà nước. Như trên vấn đề biển đảo đã tác động thúc đẩy Nhà nước Việt Nam có nhiều động thái tích cực hơn như đặt tên đường Trường Sa, Hoàng Sa tại Đà Nẵng, dự báo thời tiết về khí hậu hai quần đảo này, tăng cường đưa tin về đời sống nhân dân chiến sĩ trên đảo. Tăng cường giao thiệp quân sự với các cường quốc trên thế giới để học hỏi kinh nghiệm, kiến thức phòng thủ trên biển .Đã có những thay đổi thích nghi với dư luận ( cho dù chưa triệt để, chưa đáp ứng nhu cầu ) với quần chúng nhân dân về những chính sách, chủ trương còn bất cập.

Ngày nay càng xuất hiện hơn rất nhiều nhiều nhân sĩ, trí thức lên tiếng phản đối những thiếu sót, sơ suất trong cách quản lý, điều hành, đối sách ngoại giao của bộ máy nhà nước. Đó là niềm tự hào đáng nói nhất trong suốt hơn 60 năm qua , là bước tiến vững chắc và mạnh mẽ của nhận thức thoát ra khỏi ánh hào quang tự mãn phủ quanh dân tộc, như đang vén màn sương mù lấp lánh ánh hào quang ảo giác đang che khuất những sự thật chua chát cận kề.

Trạng thái thể hiện sự không bằng lòng , bức xúc trước nhiều vấn đề nội cộm trong đời sống, xã hội xuất phát bởi các giai tầng tiến bộ trong xã hội Việt Nam dù không được báo giới truyền thông đề cập tới.( Truyền thông Việt Nam chỉ thích đưa hình ảnh lộng lẫy về thi hoa hậu, về những danh ca hở rốn, lộ quần lót hay siêu mẫu có cuộc tình mới, xe mới, điện thoại mới). Nhưng dẫu là khó khăn, hạn chế về điều kiện đến đâu đi nữa thì thông điệp , ý thức vẫn được truyền đạt đến xã hội bằng nhiều sắc thái khác nhau, đặc biệt trên thời đại công nghệ thông tin như ngày nay càng nở rộ. Không lạc quan , tự mãn với mình không phải thách đố hay ngông cuồng cho là thắng lợi với bất kỳ gia cấp nào,vì cuộc đổi mới về ý thức là công cuộc phải làm của xã hội tiến bộ, là thành quả. chung của tất cả các giai cấp trong đất nước Việt Nam. Nhưng nhìn thẳng vào sự thật sẽ thấy đó là một cuộc khai thác mới, cuộc tự vận động chuyển biến mới đang diễn ra ở tư tưởng con người, đang được thực hiện âm thầm những bền bỉ và mãnh liệt bởi những giai tầng tiến bộ có tri thức, có tâm huyết với đất nước . Đó chính là những phản biện mà người ta gọi bằng hai ‘’ ngoài lề’’ ‘’ lề trái’’. Những phản biện nhìn thẳng vào sự thật dù bẽ bàng, dù tủi nhục để rút ra những điều cần phải làm, cần phải thay đổi.

Đâu đó ngoài quán xá đã có tiếng chửi thề, tiếng thở dài uất ức về nỗi nhục như
- Nhục quá, bọn nó giết dân mình mà mình không làm gì được.
- Chúng nó cướp biển mình , mình phải chịu, nhục thế cơ chứ.

Chúng ta chưa biết làm gì trước kẻ thù bạo ngược, nhưng thà chúng ta biết thế là nhục để biết mình phải còn lãnh trách nhiệm tìm cơ hội rửa nhục cho đất nước như Câu Tiễn khi xưa. Chứ nếu chúng ta điềm nhiên tô vẽ 16 chữ vàng rồi hoan ca , tự hào với tình hữu nghị kiểu Thạch Sanh, Lý Thông thì mãi mãi chúng ta sẽ mất đi một phần đất nước mà không thể nào lấy lại. Đừng ru ngủ cả dân tộc mình thành một Đường Minh Hoàng giặc đến bên sông rồi còn đắm đuối nghe ca kỹ hát nhạc ăn chơi, đàng điếm, đến nỗi hậu thế ngậm ngùi chỉ biết trách con hát mà không dám trách người có trách nhiệm cầm cương đất nước.

Con hát biết chi hờn mất nước
Cách sông còn hát Hậu Đình Hoa


Ý thức về nỗi nhục chính là niềm tự hào đáng khen nhất. Đó là sự thẳng thắn nhìn lại bản thân mình để biết vươn lên, biết tranh đấu để giữ cho mình không Nhục.

Cám ơn linh khí của cha ông mấy ngàn năm giữ và dựng nước tưởng chừng đã tắt lịm lại trở về le lói trong lòng người dân Việt qua những tia lửa trên mắt những chàng trai, cô gái ở mùa đông năm 2007. Hừng hực niềm tin mới trên những trang blog, trang web như bauxiteVienam, anhbasg, anhbasam, …ngày hôm nay.

Trích nguồn: Người Buôn Gió


website stat