30 tháng 6, 2012

Việt Nam phải làm vững lòng các đối tác dầu khí

Trung Quốc muốn làm suy yếu tuyên bố chủ quyền của Việt Nam; các nước ASEAN sẽ quyết tâm hơn làm COC

Giáo sư Carlyle Thayer.

Mặc dù rất bận rộn với hội thảo An ninh hàng hải tại biển Đông do trung tâm Nghiên cứu chiến lược và quốc tế (CSIS) tổ chức tại Washington (Mỹ) ngày 28.6, nhưng giáo sư Carlyle Thayer (học viện Quốc phòng Australia) vẫn dành thời gian trả lời Sài Gòn Tiếp Thị. Ông nhắn nhủ, Việt Nam cần điều ngay tàu tuần tra của cảnh sát biển tới các điểm mà Trung Quốc lên kế hoạch khai thác, ở vùng đặc quyền kinh tế, để làm yên lòng các đối tác dầu khí của Việt Nam.

Ông nhận định hành động mới này của Trung Quốc như thế nào? Vì sao họ lại thực hiện vào thời điểm này?

Các nhà ngoại giao Trung Quốc đã cố gắng vận động hành lang để Chính phủ Việt Nam không thông qua luật Biển. Khi họ nhận thấy Quốc hội Việt Nam có thể thông qua luật này thì họ đã chuẩn bị một hồi đáp “ăn miếng trả miếng”. Hy vọng của Trung Quốc là làm rối các vùng nước mang tính pháp lý (hợp pháp) bằng cách gây ra tranh chấp và làm suy yếu các tuyên bố của Việt Nam về chủ quyền và quyền chủ quyền ở vùng đặc quyền kinh tế.

Trung Quốc đang tiến gần hơn tới mục tiêu: khiến cho cộng đồng quốc tế nhầm lẫn về vùng có tranh chấp và không có tranh chấp ở biển Đông, ông có đồng tình vậy không?

Việt Nam đã tuyên bố và chỉ rõ những lô mà Trung Quốc mời thầu dầu khí là hoàn toàn phi pháp. Đó là khu vực thuộc đặc quyền kinh tế của Việt Nam.

Các hành động của Trung Quốc đang vừa có vẻ tiến, vừa có vẻ lùi. Gần đây Trung Quốc cho thấy các dấu hiệu về việc cân nhắc lại tuyên bố về đường lưỡi bò. Trung Quốc đã tranh luận rằng mình có chủ quyền với các đảo, đá và các vùng liền kề. Bộ Ngoại giao Trung Quốc từng quả quyết rằng không có nước nào có yêu sách với toàn bộ biển Đông. Các hành động mới đây của công ty CNOOC thể hiện cho một sự quay lại với lập luận rằng, Trung Quốc có quyền mang tính lịch sử với toàn bộ biển Đông, kể cả nếu có xâm phạm đến vùng đặc quyền kinh tế của các nước ven biển.

Ông có thấy mối liên kết giữa hành động của CNOOC và sự vắng mặt của lãnh đạo Trung Quốc ở hội nghị Shangri La ở Singapore hồi đầu tháng và sự kiện bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Leon Panetta đến thăm Cam Ranh giữa tháng 6 này?

Tôi không nghĩ rằng chúng ta phải kết nối tất cả các điểm với nhau. Trung Quốc không có bộ trưởng Quốc phòng đến đối thoại Shangri La bởi vì ông ta cần phải có mặt ở Trung Quốc vì các vấn đề chính trị nội bộ cấp thiết. Đó là điều mà Trung Quốc tuyên bố.
Tuy nhiên, không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc không muốn đối mặt với chỉ trích về bãi cạn Scarborough. Không một đại diện nào của lực lượng quân đội Trung Quốc can dự, tất cả các tàu của Trung Quốc đều là dân sự. Cuối cùng, Shangri La đã có phiên đặc biệt về biển Đông mà ở đó Thượng nghị sỹ Mỹ và bộ trưởng Quốc phòng Philippines đều phát biểu. Trung Quốc thì vẫn phản đối thảo luận đa phương về biển Đông.
Còn về bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, Trung Quốc có thể chỉ trích mạnh mẽ Việt Nam về việc đã chào đón bộ trưởng Panetta nếu ông ta định đến Trung Quốc (mà không đến).

Tình hình căng thẳng sẽ tiến đến mức nào, thưa ông? Và Việt Nam cần phải làm gì, đặc biệt khi Trung Quốc có vẻ càng ngày càng trơ tráo, tiến thẳng đến mục tiêu độc chiếm biển Đông?

Tôi nghĩ việc CNOOC mời thầu 9 lô phải được xem xét như là một chủ ý chính trị. Không công ty dầu khí thương mại lớn nào can dự đến khu vực có tranh chấp. Việt Nam cần phải tiếp tục khẩn trương phái tàu tuần tra từ lực lượng Cảnh sát biển ra biển Đông để duy trì sự hiện diện ở vùng đặc quyền kinh tế của mình, đặc biệt ở các khu vực mà Trung Quốc đã lên danh sách để khai thác.
Các lô dầu của Trung Quốc chồng lấn lên các lô dầu mà Việt Nam đã từng cho phép ExxonMobile và GAZPROM vào. Cả hai công ty này cần được cam đoan lại là các khoản đầu tư của họ được bảo đảm. Các hành động của CNOOC đã tạo nên cuộc chiến mới về ngôn từ. Nhưng chúng không nghiêm trọng như vụ cắt cáp hồi giữa năm ngoái.
Các hành động của Trung Quốc sẽ bị chỉ trích ở diễn đàn Khu vực (AFR) tại Campuchia tháng 7 này. Các hành động của Trung Quốc cũng sẽ giúp củng cố thêm nghị lực của các thành viên ASEAN, các nước còn đang không chắc chắn về việc thảo ra một bộ quy tắc COC. Sự phản ứng của cộng đồng quốc tế cũng sẽ giúp ghìm giữ lại hành động tiếp theo của Trung Quốc.

VIỆT ANH (Thực hiện)
Nguồn: Sàigòn Tiếp Thị

25 tháng 6, 2012

Họp Mặt 24-06-2012

Nhân dịp bạn Tăng Anh Đức (11T6) xuất cảnh và bạn Đào Công Minh về thăm quê hương. Các bạn Anh Đức (11T6), Kim Hoa và Thoại Vân (10CT5) đồng tổ chức buổi họp mặt.

Đặc biệt thật vinh hạnh khi có sự tham dự của các vị giáo sư: Vương Ngọc Ẩn,Trương Kim Chi, Lê Quang Tần và Thầy Hồ Bá Đinh ( hiện định cư tại Australia). Cùng các bạn lớp 11T6 & 10CT5 và một số bạn cùng khóa với bạn Đào Công Minh

Bạn có thể xem cảm nhận về buổi họp mặt này từ anh Vũ Thế Hiệp theo link:
http://caothang76.blogspot.com/2012/06/hop-mat-ngay-24062012.html









Tăng Anh Đức và Nguyễn Văn Hưng

Trương Minh Sáng và Đào Công Minh


Xem videoclip

22 tháng 6, 2012

Luật Biển, báo chí và nhân dân

Một bộ luật mà người dân có muốn cũng không thể biết có thể gọi là gì nếu như không phải là một bộ luật bí mật?


Điều mà báo chí quan tâm nhất trong phiên bế mạc kỳ họp thứ 3, Quốc hội khóa XIII, có lẽ chính là việc QH có thông qua luật Biển? Và báo chí sẽ đưa những gì, đưa như thế nào về dự án được xem là quan trọng nhất trong kỳ họp lần này?

Câu hỏi thứ nhất có thể trả lời ngay: Hóa ra các vị đại biểu QH không kém như người ta tưởng. Căn cứ vào bản giải trình tiếp thu, thì trong các phiên thảo luận mà báo chí không được phép tham dự và đưa tin trước đó, rất nhiều đại biểu đề nghị quy định rõ về quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ngay tại Điều 1 của dự thảo Luật. Có ý kiến thậm chí đề nghị cần quy định trong Luật này vị trí địa lý của các đảo, quần đảo.

Điều này đã được Ban soạn thảo tiếp thu và ngay trong điều 1 luật Biển, chủ quyền thiêng liêng và bất khả xâm phạm đối với 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa đã được khẳng định. Khoảng 10h20 phút sáng qua, Quốc hội với 495/496 đại biểu tán thành đã thông qua luật Biển Việt Nam.

Chỉ có một điều đáng nói. Đó là vị đại biểu thứ 496. Dù không đồng ý thông qua hay không bỏ phiếu thông qua thì vị đại biểu duy nhất này cũng đã tạo ra sự ngạc nhiên đến sững sờ đối với những người chứng kiến. Thật khó có thể cắt nghĩa “lá phiếu thứ 496” này.

Có lẽ là tình cờ khi luật Biển, một bộ luật có ý nghĩa cách mạng- được thông qua đúng vào ngày báo chí cách mạng Việt Nam 21-6. Chỉ có điều, báo chí không “cách mạng” như người ta tưởng. VietNamNet là tờ đầu tiên đưa tương đối chi tiết luật Biển vào buổi trưa 21-6. Có điều, bài báo được gỡ xuống gần như ngay sau đó. Không cần phải đọc báo sáng nay cũng biết: Luật Biển chỉ được thể hiện dưới dạng tin một dòng.

Đại khái QH thông qua luật Biển. Không chi tiết. Ngoại trừ trường hợp cực khó cắt nghĩa, là một bài to uỵch trên báo Nhân dân dưới dòng tít: “Quốc hội thông qua luật Biển Việt Nam”.

Nguyên Bộ trưởng Bộ 4T Lê Doãn Hợp, trong ngày báo chí cách mạng đã khẳng định hùng hồn: “Không có vùng cấm nào, chỉ có báo chí ngại không vào thì thành vùng cấm”. Đã không có “vùng cấm” mà báo chí lại chỉ đưa “tin một dòng”- không chi tiết, không bình luận về một bộ luật được quan tâm nhường đó thì chỉ có một khả năng: Các nhà báo, các tòa soạn cho rằng dân không được phép biết, hoặc không cần biết.

Tháng 8 năm ngoái, đại biểu QH Dương Trung Quốc đã có phát biểu vô cùng thẳng thắn xung quanh báo cáo về tình hình Biển Đông, một “báo cáo không đầy 1 tiếng và không có thảo luận”, rằng: Trừ một vài nội dung chi tiết, còn về căn bản nếu những nội dung báo cáo đó được trình bày cho dân chúng thì chỉ có tốt trở lên, dân sẽ tin hơn vào những gì Chính phủ đã làm. Nó làm sáng tỏ phần nào những băn khoăn, trăn trở của dân và quan trọng hơn là sự ủng hộ của dân được tổ chức, được huy động có hiệu quả”.

Vị đại biểu, đồng thời là một nhà sử học nhấn mạnh:”Cái gì cần tế nhị trong quan hệ ngoại giao ta phải giữ, nhưng với dân thì không cần đến sự tế nhị mà cần sự tin cậy, thẳng thắn. Cái gì cần mềm mỏng với ngoại giao thì cũng cần mềm mỏng trong “nội giao”, đừng tạo ra những khoảng cách, những xung đột không đáng có giữa Chính phủ và nhân dân, cho dù sự cảnh giác là cần thiết”.

21-6 năm nay thì lại là một bộ luật “bí mật”.

Ai sẽ là người bảo vệ chủ quyền nếu không phải là nhân dân! Ai sẽ là người thực thi các bộ luật ngoài nhân dân! Nhưng liệu người dân có thể thực thi các bộ luật khi nó được các tòa báo “dấu kín”. Liệu họ có thể bảo vệ chủ quyền biển đảo nếu như hoàn toàn mù tịt, không biết bộ luật đó nói về cái gì!

Và liệu một bộ luật còn có giá trị thực thi nếu như chỉ vài trăm vị, dù là đại biểu dân cử được bàn, được biết?
Đào Tuấn

4 tháng 6, 2012

Nhìn lại "Biến cố Thiên An Môn" sau 24 năm

Câu chuyện bắt đầu từ cái chết của Hồ Diệu Bang, cựu tổng bí thư Ðảng CS Trung Quốc vào ngày 15 tháng 4 năm 1989. Hồ Diệu Bang là một người có đầu óc cấp tiến. Lúc còn là tổng bí thư ông đã cố gắng loại bỏ những tư tưởng giáo điều của ÐCSTQ trong xã hội. Ông bị những phần tử bảo thủ trong Ðảng chỉ trích gay gắt và cuối cùng bị loại ra khỏi ban lãnh đạo vào năm 1987 (Đặng Tiểu Bình buộc ông phải từ chức TBT). Nhân dân Trung Quốc coi ông là người của quần chúng. Trong bản điếu văn của được đăng trên các báo, các nhà lãnh đạo đã ca ngợi công lao của Hồ Diệu Bang với Ðảng, thành tích cách mạng của ông, và sự sáng suốt nhìn nhận "sai lầm" của mình (ý nói ông đã từ chức khi biết lỗi). Bài điếu văn này gây mối bất bình trong quần chúng, nhất là giới trí thức trẻ.
Ðể chứng tỏ sự ủng hộ của mình, một nhóm sinh viên trường Ðại Học Bắc Kinh đã gửi một vòng hoa đến đài liệt sĩ ở quảng trường Thiên An Môn. Ðêm đó giới lãnh đạo ra lệnh lấy vòng hoa đi. Biết được chuyện này, ngày hôm sau ba ngàn sinh viên tuần hành vào Thiên An Môn với một bản kiến nghị gồm bảy điểm:
1. ÐCSTQ phục hồi danh dự cho Hồ Diệu Bang và nhìn nhận sai lầm đã ép ông từ chức.
2. Chấm dứt cuộc tuyên truyền chống lại "thành phần tiểu tư sản" và "gột rửa tư tưởng tiểu tư sản".
3. Bảo đảm quyền tự do ngôn luận.
4. Tăng ngân sách giáo dục.
5. Cho phép tổ chức các cuộc biểu tình ôn hòa.
6. Chấm dứt nạn tham nhũng vào bao che bằng cách công bố lương của các lãnh đạo và hồ sơ thuế.
7. Chấm dứt sự dính líu của chính quyền vào các doanh vụ bất chính.

Bất bình trước một tang lễ có phần sơ sài dành cho ông dù vẫn tán tụng và ở cấp nhà nước như thường thấy, chỉ hai ngày sau đó, 10.000 sinh viên Bắc Kinh đã tụ tập trước Đại sảnh đường Nhân dân tại quảng trường Thiên An Môn. Họ yêu cầu phải đánh giá đúng về ông Hồ, hô các khẩu hiệu chống tham nhũng và ủng hộ các cải cách dân chủ.
Bản kiến nghị bị từ chối. Không khí bất mãn dâng tràn trong các trường đại học.
Ngày 18/4, ba mươi ngàn sinh viên tụ tập tại quảng trường Thiên An Môn mặc cho lời yêu cầu giải tán của chính quyền.
Ngày 20/4, một đám đông tụ tập trước trụ sở của ÐCSTQ trao vòng hoa tưởng niệm Hồ Diệu Bang cho ban lãnh đạo Ðảng. Ðám đông bị cảnh sát chận lại. Sau nhiều lần cảnh cáo, cảnh sát đã đàn áp với dùi cui và bắt giữ nhiều người.
Ðêm 21/4 số người tụ tập tại Thiên An Môn lên đến hai trăm ngàn. Các lãnh tụ sinh viên biết rằng đã đến lúc họ cần phải có tổ chức. Một Ủy Ban Ðoàn Kết Sinh Viên được thành lập với hai đại diện là Vũ Khải (Wuer Kaixi) và Quang Ðán (Wang Dan). Một dàn loa phát thanh được lắp đặt với lời tuyên bố, rằng cuộc tưởng niệm nay đã biến thành một cuộc tuần hành cho dân chủ. Tất cả các trường đại học được khuyến cáo gửi đại diện đến. Bản kiến nghị bảy điểm được công bố và các phương pháp biểu tình được thông qua. Các phương pháp này gồm có tuyệt thực, bãi khóa, và biểu tình ngồi. Ban tổ chức nhấn mạnh rằng đây là cuộc biểu tình bất bạo động.
Ngày 26/4, báo Nhân Dân đăng một bài chỉ trích cuộc biểu tình, gọi đây là một cuộc nổi loạn của sinh viên nhằm lật đổ chính quyền. Bài viết này thực ra là của Ban Văn Hóa Thông Tin đăng mà không thông qua chủ bút của tờ báo. Chính quyền cố gắng ngăn chặn số sinh viên đổ vào quảng trường. Nhiều người đã giả dạng làm công nhân để vượt qua các hàng rào kiểm soát. Mặc dù được chính quyền yêu cầu, các trường đại học vẫn từ chối đưa danh sách các sinh viên và giáo sư tham gia cuộc biểu tình.
Tin tức lan ra, tại các tỉnh khác cũng nổ ra các cuộc biểu tình, phần lớn là bạo động. Các cơ sở chính quyền bị đốt phá. Mặc dù chính quyền đã vin vào các cuộc bạo động này để tuyên truyền chống lại sinh viên, thế giới vẫn chú tâm vào cuộc biểu tình ôn hòa tại Bắc Kinh. Mặt khác, chính quyền lại lo sợ rằng các cuộc bạo động này nếu bị tuyên truyền thái quá sẽ làm ảnh hưởng đến thương mại và đầu tư nước ngoài. Các tờ báo thiên về phía sinh viên bị đóng cửa, điện thoại tại các trường đại học bị cắt. Có tin đồn rằng chính quyền sẽ mạnh tay đàn áp cuộc biểu tình.
Ngày 27/4, một cuộc tuần hành lớn nhất trong lịch sử nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa diễn ra, bất chấp lời cảnh báo đàn áp. Yêu cầu chính phủ rút lại bài báo. Hơn 200,000 sinh viên từ 42 trường đại học đã đi bộ 40 km trên các ngả đường của Bắc Kinh. Tay trong tay, họ đã vượt qua 18 hàng rào cảnh sát. Khi đi ngang hàng rào cảnh sát, các sinh viên đã bắt tay họ với thái độ thân thiện. Hàng triệu người đứng hai bên đường chứng kiến. Họ đem thức ăn và nước uống cho những người biểu tình. Tháng Năm, cuộc biểu tình càng đông hơn. Chính quyền vẫn không công nhận các đòi hỏi chính đáng của sinh viên.
Ngày 13/5 hai ngày trước chuyến thăm cấp nhà nước được quảng cáo rầm rộ của vị lãnh đạo Liên Xô có đầu óc cải cách Mikhail Sergeyevich Gorbachyov, những đám đông sinh viên chiếm giữ quảng trường Thiên An Môn và bắt đầu một cuộc tuyệt thực. Hai ngàn sinh viên tham gia. Ðài liệt sĩ tại quảng trường Thiên An Môn trở thành trung tâm của cuộc tuyệt thực. Các sinh viên mang băng đầu với chữ "tuyệt thực" và mặc áo có chữ "Không có dân chủ, chúng tôi thà chết." Giáo sư đại học và thân nhân của các sinh viên bắt đầu đổ vào quảng trường. Dân chúng đem mền và thức ăn đến cho các người biểu tình.
Cuộc tuyệt thực được sự ủng hộ trên toàn quốc. Công Ðoàn cũng tham gia. Ðến ngày thứ ba, số người tuyệt thực lên tới ba ngàn. Sáu trăm người đã phải được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Ngày thứ tư, hàng triệu người đổ ra trên các đường phố Bắc Kinh để tỏ sự ủng hộ.
Ngày 19/5 lúc 4 giờ 50 phút sáng, Tổng bí thư Triệu Tử Dương tới quảng trường và đọc một bài diễn văn hối thúc sinh viên chấm dứt cuộc tuyệt thực. Chuyến thăm của Triệu Tử Dương tới quảng trường là lần xuất hiện cuối cùng trước công chúng của ông.


Ảnh: TBT Triệu Tử Dương dùng loa để nói với các sinh viên vào ngày 19 tháng 5 năm 1989, phía sau ông (người thứ hai từ bên phải, mặc áo đen) là Ôn Gia Bảo.


Lãnh tụ Ðặng Tiểu Bình mất kiên nhẫn. Ông ta chỉ trích bài phát biểu của Triệu Tử Dương khi gặp gỡ sinh viên, coi đây là hành động "ủng hộ." Ðể tỏ lập trường của mình, Đặng Tiểu Bình đã ra lệnh cho Lý Bằng đưa bộ đội tiến vào thành phố để "tái lập trật tự."
Ngày 20/5 Lệnh giới nghiêm được ban hành. Dù vậy dân chúng vẫn xuống đường ủng hộ cuộc biểu tình. Các xe quân sự bị dân chúng chận lại. Có tin đồn rằng bộ đội tiến vào thành phố gồm toàn những người từ các miền xa. Họ bị cấm xem báo, nghe đài một tuần trước khi được huy động. Nguồn tin duy nhất họ nhận được là từ Ban Văn Hóa Thông Tin với lời tuyên truyền rằng đây là một cuộc nổi loạn của bọn xấu.
Trước sức ép tăng dần, lãnh tụ sinh viên Quang Ðán từ chức và kêu gọi chấm dứt cuộc biểu tình. Vũ Khải tuyên bố anh ta sẽ tiếp tục tham gia cho đến ngày 20 tháng 6, khi Quốc Hội nhóm họp.
Ngày 30/5, một bức tượng được các sinh viên đúc ra, cao mười mét và được gọi là "Nữ Thần Dân Chủ." Tượng được dựng lên ở quảng trường, đứng đối diện với tấm hình Mao Trạch Ðông treo trước cổng Thiên An.
Ngày 31/5, bộ đội bắt đầu tiến vào thành phố. Cảnh sát chìm ngồi trong các xe bus du lịch đi vào trung tâm. Ðến ngày 2/6 đã có hai trăm ngàn bộ đội vào thành phố.

Mười ngàn bộ đội định vào quảng trường nhưng bị dân chúng chận lại. Các sinh viên vẫn bám trụ.

Tắm máu Thiên An Môn

Lúc 10:30 tối ngày 3 tháng 6 năm 1989, Lý Bằng xuống lệnh hành quân. Bộ đội dàn ra trên đường phố, đánh đập và bắt giữ bất cứ ai kháng cự. Quảng trường Thiên An Môn bị khóa chặt. Cảnh sát ném lựu đạn cay và đánh đập mọi người với dùi cui và roi điện. Tiếng súng nổ vang ở ngoại vi thành phố. Lúc 2 giờ sáng xe thiết giáp ủi bằng các chướng ngại vật do sinh viên dựng lên. Bộ đội nã súng vào đoàn biểu tình. Từng đoàn xe tăng tiến vào quảng trường cán nát các thây người.


Cuộc đàn áp kéo dài vài ngày sau đó. Bộ đội nã súng vào bất cứ ai có thái độ khiêu khích hay cản đường. Các trường đại học bị lục soát, các nhân vật bất đồng chính kiến bị bắt đi. Hơn 1,500 người bị bắt, trong đó có ít nhất 6 lãnh tụ sinh viên trong danh sách 21 người bị truy nã. Lệnh giới nghiêm được ban hành. Sáng ngày 8, một sự im lặng ngột ngạt bao trùm thành phố. Trong số 21 sinh viên nằm trong danh sách truy nã của chính quyền, khoảng phân nửa đã lần lượt trốn ra nước ngoài
Chính quyền tuyên bố thắng lợi trước "Cuộc nổi loạn phản cách mạng." Một số đơn vị bộ đội từ chối không tham gia vào cuộc thảm sát đã bị giải giới sau đó. Tất cả các xác chết đều bị dọn sạch trong đêm theo lệnh của chính quyền
Theo báo cáo của tổ chức chữ thập đỏ Quốc tế thì có khoảng 2600 người dân bị giết và hơn 30 000 người bị thương .
Tuy nhiên theo thông báo của chính quyền Trung Quốc thì có khoảng 300 lính và người dân chết , 5000 lính và 2000 dân bị thương , có 400 lính mất liên lạc . Còn báo cáo của bộ ngoại giao Hoa Kỳ thì có hơn 4000 người chết , trên 40 000 người bị thương.

Hậu Thiên An Môn
Cả thế giới lên án chính quyền Trung Quốc . Hồng Kông , Đài Loan mở cửa biên giới để cho người Trung Quốc vào tị nạn ...
Hiện nay tại Hoa Lục biến cố ngày 4/6 Thiên An Môn, người dân tiếp tục bị cấm không được nhắc đến sự kiện này, ngay cả tìm trên internet. Chính quyền cấm mọi hình thức bàn bạc về vụ Thiên An Môn. Nhửng người mẹ mất con trong cuộc thảm sát đó cũng không được công khai khóc thương con họ. Những yêu cầu đề nghị nhà cầm quyền hiện nay cho tiến hành điều tra lại vụ việc đều bị bác bỏ. Giới quan sát cho rằng việc nhắc lại vụ Thiên An Môn đối với Trung Quốc chẳng khác gì tháo băng một vết thương chưa lành. Và đối với giới lãnh đạo Trung Quốc hiện nay đó vẫn còn là một ám ảnh, một bóng ma. Và không chỉ là bóng ma mà đó là một trào lưu khiến giới lãnh đạo Bắc Kinh lo sợ.
Những người sinh viên năm nào tham gia vào vụ biểu tình tại Thiên An Môn, may mắn thóat hiểm rồi đến được những nước khác, vẫn tiếp tục cuộc đấu tranh cho một đất nước Trung Quốc dân chủ và tự do.
Chính quyền Trung Quốc dấu diếm những vụ việc này nên hiện tại thanh niên Trung Quốc rất ít người biết đến các sự kiện như Cách Mạng Văn Hoá , Cải cách ruộng đất hay là Thiên An Môn , đối với họ Cách Mạng Văn Hoá chỉ là một sai lầm nhỏ, còn Thiên An Môn chỉ là cuộc nổi loạn của bọn phản động .
Nguồn: Tổng hợp từ Internet


Xem " Diển biến Thiên An Môn" video Youtube
Video clip 2
Video clip 3
Video clip 4
Video clip 5
Video clip 6
Video clip 7
Video clip 8

3 tháng 6, 2012

Siêu virus Flame

Hãng bảo mật Kaspersky của Nga vừa phát hiện được một loại virus máy tính mới có khả năng phá hoại mạnh mẽ chưa từng thấy và nó có thể được phương Tây và Israel sử dụng như một loại "vũ khí ảo" để chống lại những kẻ thù của họ, thí dụ như Iran.




Kaspersky Lab, một trong những hãng phần mềm diệt virus lớn nhất thế giới, cho biết các chuyên gia bảo mật của họ đã phát hiện ra loại virus nói trên, được họ đặt tên là Flame, trong một cuộc điều tra do Liên minh Viễn thông Quốc tế khởi xướng. Cuộc điều tra này được bắt đầu sau khi xuất hiện hàng loạt máy tính tại khu vực Tây Á bị một loại virus không rõ nguồn gốc xóa mất dữ liệu.

Kaspersky Lab không tiết lộ cụ thể về mục tiêu tấn công của loại virus này nhưng thông báo của hãng được đưa ra chỉ một tháng sau khi Iran cho biết họ đã ngăn chặn thành công sự lây lan của một loại virus chuyên xóa dữ liệu đang tìm cách lây nhiễm vào các máy chủ được sử dụng trong ngành dầu khí của nước này.

Hãng này cho biết loại virus Flame lớn hơn khoảng vài lần so với loại sâu máy tính Stuxnet nổi tiếng. Được phát hiện năm 2010, sâu máy tính Stuxnet đã gây nhiều thiệt hại cho chương trình hạt nhân của Iran và người ta tin là nó thực hiện việc phá hoại theo những chỉ thị của các cơ quan tình báo phương Tây và Israel.

Báo cáo của Kaspersky Lab cho rằng vai trò chính của Flame là một gián điệp ảo, có nghĩa là nó có thể đánh cắp thông tin từ những máy tính mà nó lây nhiễm, thí dụ như các file tài liệu, chụp lại màn hình hay thậm chí có khả năng ghi âm. Sau đó, nó sẽ gửi dữ liệu tới cho các máy chủ được đặt ở khắp nơi trên thế giới.

Trong một thông cáo được đưa ra ngày 28-5, Kaspersky nói rằng Flame 'được sử dụng rộng rãi như một loại vũ khí ảo tấn công vào các cơ sở tại một số quốc gia.... Sự phức tạp và khả năng hoạt động của loại chương trình phá hoại mới được phát hiện này vượt xa so với tất cả những mối đe dọa ảo khác mà chúng ta từng biết đến cho tới nay'. Flame được Kaspersky xếp vào cùng loại với những siêu virus khác như Duqu hay Stuxnet.

Nguồn gốc của sâu máy tính Stuxnet chưa từng được công bố rộng rãi, nhưng người ta nghi ngờ rằng đó là sản phẩm được tung ra từ Mỹ và Israel, hai quốc gia đang cáo buộc Iran về việc quốc gia Trung đông này đang tìm cách chế tạo vũ khí hạt nhân.

Kaspersky Lab cho biết virus Flame đã được phát tan từ hơn hai năm trước, từ hồi tháng 3-2010 nhưng không tiết lộ thêm thông tin gì về tổ chức đứng sau loại virus này. Hãng này cho rằng do virus này cực kỳ phức tạp, cộng thêm tính chất tấn công có mục tiêu của nó, không có phần mềm bảo mật nào có thể phát hiện được Flame. Virus này là một trong những chương trình phá hoại hoàn chỉnh và tiên tiến nhất từng được phát hiện.

Hồi tháng 4-2012, Iran cho biết họ đã phải thành lập một ủy ban để chống lại những vụ tấn công ảo nhắm vào những hệ thống máy tính của nước này, trong đó có cả những hệ thống quản lý đầu mối xuất khẩu dầu chính của họ tại đạo Kharg trong vùng Vịnh.

Khi đó, Thứ trưởng Bộ Dầu mỏ của Iran, ông Hamdolah Mohammadnejad nói: 'Chúng tôi đã phải tạm thời tắt các máy tính có kết nối đến những máy chủ này và thật may mắn là chúng tôi đã có thể chặn đứng sự lây lan của virus. Nhờ vậy các dữ liệu đã không bị ảnh hưởng gì'.

Nguồn: Theo AFP

Download software miễn phí của hãng BitDefender có thể phát hiện và loại bỏ siêu virus Flame
Windows 32 bit
Windows 64 bit

2 tháng 6, 2012

Đâu là “ngành chức năng”?

Một vịnh biển “nhạy cảm” về chiến lược quân sự như vịnh Cam Ranh nhưng suốt 10 năm qua, người Trung Quốc đã đặt chân đến và cắm rễ luôn ở đó, họ đã thuộc đến từng thước vuông mặt biển trong vịnh này nhưng các cấp chính quyền địa phương mà trực tiếp là TP.Cam Ranh vẫn “không biết” hoặc có biết nhưng vẫn để tồn tại.

Một mỏ thiếc không giấy phép khai thác nhưng đã tồn tại giữa lòng TP.Đà Lạt cũng ngót 7 năm nay, những hệ lụy mà nó mang lại cho người dân quanh vùng thì thật ghê gớm nhưng chính quyền TP cũng không có động thái dứt khoát. Đến khi dư luận lên tiếng phản đối thì không phải “thiếc tặc” lúng lúng mà là... chính quyền, vì không biết ai sẽ là người đứng ra giải quyết vụ việc.

Hai sự việc trên đây có khác nhau về nội dung lẫn tính chất nhưng lại giống nhau ở chỗ: khi dư luận đòi hỏi những nhà quản lý ở các địa phương đó cần phải có câu trả lời minh bạch về trách nhiệm của họ trước sự việc thì tất cả cùng đồng thanh “xin hỏi ngành... chức năng”! Lại hỏi: “ngành chức năng là ai?” thì được đẩy qua đưa lại. Ai cũng có thể được gọi là “ngành chức năng” nhưng không một ai chịu đứng ra giải quyết cả. “Ngành chức năng” đối với những trường hợp trên đây, vừa cụ thể nhưng lại vừa vô hình. Người dân có thể dễ dàng chỉ ra được ai là “ngành chức năng” nhưng chính quyền thì không thể điểm mặt chỉ tên được.

Nhân dân khu vực quanh cảng Cam Ranh đều nhẵn mặt một số người mang “họ A”, từ A Giót, A Xìu, đến A Cang, A Ngán từ 10 năm nay. Bắt đầu là những gã thương hồ đi mua cá vụn bằng tấm hộ chiếu du lịch ngắn ngày, dần dần tiến lên mua cá ngừ, giờ thì... nuôi luôn cá mú, kết thành bè và dựng nhà bè ngay sát quân cảng Cam Ranh. Có lẽ sự dễ dãi của chính quyền TP.Cam Ranh đã khiến cho những người mang quốc tịch Trung Quốc này cảm thấy “tự tin” khi rủ cả những người được xem là “ngành chức năng” ra ngoài bè của họ để lai rai mỗi tối (tường thuật của Báo Nông Thôn Ngày Nay). Vậy mà, khi các nhà báo đặt câu hỏi từ ông chủ tịch phường, qua ông cảng vụ, đến biên phòng rồi cả lãnh đạo TP, không một ai có thể trả lời cho rành rẽ vì sao lại mất cảnh giác đến thế? Ai cũng đổ thừa cho “ngành chức năng” nhưng cái ngành đó ở đâu thì chịu.

Dư luận đặt câu hỏi: nếu một công dân Việt Nam nào từ tỉnh khác đến, ngang nhiên dựng nhà giữa vịnh Cam Ranh rồi nuôi cá mú từng bè hàng chục lồng như thế, liệu “ngành chức năng” có để cho họ yên không? Cũng như, nếu một người dân nào đó mà lỡ đổ cát sửa nhà chưa kịp dọn, lỡ quên chiếc mũ bảo hiểm khi chạy xe máy trên đường thì “ngành chức năng” ở Đà Lạt có để cho họ yên đến 7 năm như cái mỏ thiếc tại Thung lũng Tình Yêu không? Chắc chắn là không. Vậy là, “ngành chức năng” ở Đà Lạt và Cam Ranh luôn linh hoạt trong mọi vấn đề, trừ chuyện để cho những người mang “họ A” ngang nhiên nuôi cá trong vịnh và “thiếc tặc” phá nát thung lũng.

Trần Đăng

Nguồn: Thanh Niên