Chuyện xưa kể:
Khi giặc Minh lăm le ngoài biên ải
Hồ Quý Ly bèn triệu Nguyên Trừng
Lệnh tích lương, đúc súng thần công, xây thành đắp lũy
Giục kíp làm chống giặc ngoại xâm.
Tả Tướng quốc cung kính tâu chậm rãi
Điều nghiền ngẫm ngày đêm, đau đáu trong lòng:
Thưa Thái Thượng hoàng, xin cho thần nói thật
Thần không ngại đánh, chỉ sợ lòng dân không theo!
Các vương hầu trong lụa là gấm vóc
Thái ấp điền trang, vàng bạc chất trong nhà
Và các thảo dân quanh năm cơm cà khố rách
Hiểu được nhau chăng? Không, chẳng bao giờ!
Dân - dân đen, tự ngàn xưa, là nước
Có mấy ai để ý lúc thời bình
Nước nâng thuyền lên, vượt thác ghềnh bão tố
Nước cũng có thể lật thuyền khi nước không yên*.
Lời hay ở đời đôi khi không thật
Lời thật không hay, thường dễ mất lòng
Nhưng là chuyện an nguy sơn hà xã tắc
Ngài nghe lời nào, hỡi đấng quân vương?
Bài học máu ngày xưa vẫn không hề cũ
Khi hôm nay láng giềng đang gây hấn ở biển Đông
Thành lũy có là gì khi lòng người không còn cố kết
Vua tôi bất hòa, trăm họ chẳng đồng tâm.
Thơ NGUYỄN KHÁNH HÒA
Hà Nội, 20/5/2014
* Lời Nguyễn Trãi, qua thực tiễn 10 năm theo phò Lê Lợi chống giặc Minh đã đúc kết: “Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân”, “Lật thuyền mới biết dân như nước”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét