TRUNG THU BUỒN
Tác giả: Vũ Tuấn
Em cô đơn thu mình
trong ngõ vắng
Cuộc đời em chưa bao
giờ phẳng lặng
Luôn dập dềnh vì bão
tố phong ba.
Hai tuổi đầu em đã
phải mất cha
Tìm hạnh phúc riêng mình, mẹ đi bước nữa
Nội nuôi em chịu đói
no từng bữa
Em lớn lên trong tiếng
nội ru hời.
Mỗi đêm về em thèm gọi
mẹ ơi
Nội lại vỗ về cho em
vào giấc ngủ
Một đêm trăng, Nội đưa
em xem đèn lồng xanh, đỏ
Bảo em rằng: đó là tết
Trung thu.
Đêm trở về trong câu
hát lời ru
Hứa năm sau, Nội mua
đèn như thế
Nhưng bất chợt một
chiều mưa đổ lệ
Nội ra đi... em lạc
lõng giữa đời.
Tiếng khóc của em thấu
tận đất trời
Nên tuôn mưa thay cho
dòng nước mắt
Khóc cho em, cho những
điều đã mất
Thế gian này ai bất
hạnh hơn không?
Từ hôm nay trong trời
đất mênh mông
Em biết đi đâu khi
không còn thân thích
Lê bước ăn xin trong
chiều mưa rả rích
Để đêm nay lại thấy
trung thu buồn.
Em thiếp đi trong giấc
ngủ chập chờn
Nội hiện về với đèn
lồng xanh đỏ
Xoa đầu em nội thì
thầm bảo nhỏ:
"Gắng lên con,
phải đi tiếp cuộc đời"
Cha hiện về trong nỗi
nhớ chơi vơi
Khuôn mặt cha hiện
thời gian khắc khổ
Cha mỉm cười như vầng
trăng mờ tỏ
"Con luôn là...
khát vọng đời cha..!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét