Khi Trời Chớm Thu
Dặn em thôi những vội vàng
Ngước nhìn mấy cụm mây ngàn phố thu
Bôn ba chi cõi sương mù
Trăm năm ngó lại cũng như.. khóc chào!
Dặn em ngày tháng hư hao
Hãy thôi mở mắt chiêm bao, dật dờ
- Dù đời đó một cơn mơ
Cũng xin dệt nốt bài thơ thiện lành.
Dặn em học để mà hành
Phải đâu mỗi chút hơn tranh với người,
Ai chen đua, ấy chuyện đời!
Nguyện làm sen trắng bên trời tỏa hương..
Dặn em sống Hiểu và Thương
Vì Tâm, cảnh ấy vô thường cả hai
Nhân gian tô vẽ hình hài
Em ngồi soi lại một đài gương tâm.
Dặn em quên những thăng, trầm
Đừng ôm dĩ vãng - âm thầm viễn mơ..
- Về đây thôi sống hững hờ
Xưa, sau là mộng. Bây giờ trạm nhiên.
Dặn em, lắng giọt ưu phiền
Nhìn thu trải nắng trên miền cỏ hoa.
Chi rồi cũng sẽ phôi pha
Trăm năm đó, chẳng qua là một hơi!
- Dặn em quên lối ngược xuôi
Ngồi yên, thở nhẹ, Biết trời chớm Thu..
Như Nhiên
Thích Tánh Tuệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét