Cho đến khi tiếng điện thoại của Hiệp gọi, réo vang, mọi người mới chợt bừng tỉnh. Rồi cái điệp khúc quen thuộc lao xao, nhộn nhịp…lại bắt đầu. Nếu so với lịch trình tôi đã báo cho Hiệp trước, thì đã muộn lắm rồi! Vì vậy, chắc bạn đang ra vào không yên, khi đến giờ chẳng thấy ai đâu. Ngại bạn phải chờ lâu, tôi thúc hối em Mười tài xế hướng nhanh về Xuyên Mộc. Ngặt nổi trong đoàn ai cũng chưa từng đi qua đấy, ngoại trừ cái tên “ Xuyên Mộc” còn loáng thoáng đâu đó trong trí nhớ. Duy chỉ có cô bạn xê tê 5, Thoại Vân đã đến nhà Hiệp một lần nhưng lại từ tuyến đường Vũng Tàu qua Xuyên Mộc nên cũng mù mờ, phân vân không biết rẽ hướng nào.
Theo sự hướng dẫn của Hiệp qua điện thoại, chúng tôi quay trở lại cồng chào, khi vào thị trấn Bà Rịa.Phải mất hàng chục phút đi quanh nội ô, sau khi rẽ đúng hướng bạn chỉ. Ngạc nhiên chưa !!! Con đường này lại chính là con đường đến nhà thầy Mão. Thế là lòng vòng lại về chốn cũ, chỉ tiếc hơn chục phút trôi đi vô ích. Trong thời gian này, điện thoại của Hiệp chốc chốc lại réo, chắc là sốt ruột rồi đây! Không nói ra nhưng tôi biết cả đoàn ai cũng thấp thỏm, chẳng biết có đi đúng hướng chưa. Cho đến khi nhìn thấy cột mốc bên đường ghi“ Xuyên Mộc, 30 km” tôi mới yên tâm, thở phào nhẹ nhỏm.
Trên con đường QL 55, tráng nhựa mới, xe chạy bon bon. Vượt qua hơn khoảng 10 km cách Bà Rịa. Hai bên vệ đường chỉ là những cánh đồng xanh ngát trãi dài cho đến khuất tầm mắt. Có lẽ cũng gần ba năm tôi chưa có dịp thưởng thức cái không khí trong mát và yên bình như vậy. Là một vùng đất mới phát triển nên nhà cửa hai bên còn thưa thớt, chỉ như điểm nhấn trên màu xanh bạt ngàn. Không biết tôi có nhầm không ? Huyện Xuyên Mộc sau 30/4/1975 được chọn làm “ vùng kinh tế mới”. Dân nghèo ở thành phố, ra đi theo sư vận đông cùa chính quyền khi đời sống rất khó khăn vào thời điểm đó. Chắc nay chẳng còn mấy người trụ lại được ở đây. Tuy nhiên, hôm nay nhờ sự mở rộng của thị trấn Bà Rịa, nên Xuyên Mộc cũng được xem như điểm trung chuyển với thành phố Phan Thiết ( Bình Thuận) mà có được khuôn mặt mới với đầy hứa hẹn, trong tương lai.
Xuyên qua hết huyện Đất Đỏ, vượt tiếp qua hai cây cầu, tôi nhìn thấy bến xe “ Bà Tô” y chang lời Hiệp dặn. Thế là sắp đến rồi! Xe quẹo bên phải chúng tôi đi vào ranh giới huyện Phước Thuận. Con đường tuy tráng nhựa nhưng hẹp. Vì rất ít xe qua lại, trên đường nhà nhà tranh nhau đem phơi lúa. Từng mãng, từng mãng vàng màu lúa mới, tô thêm nét đẹp đồng quê mà người thành phố như tôi ít có dịp chiêm ngưỡng. Sau khi bỏ lại sau lưng thêm chừng 2 km, cây cầu “ Sông Kinh” cũng hiện ra trước mắt. Chúng tôi quá đổi ngạc nhiên, khi nhìn thấy Hiệp. Chắc sợ rằng anh em không nhận ra nên ngồi hẳn lên thành cầu, dưới cái nắng chói chang của buổi trưa hè. Thân hình mảnh khảnh lại thêm đôi kính cận, dõi mắt trông chờ. Làm tôi thấy chạnh lòng, thương quá cho nhiệt tình của Hiệp, đối với thầy và chúng tôi.
Khi nhận ra nhau, vẻ mặt Hiệp vui hẳn, hăng hái bắt tay tôi, mời cả đoàn vào nhà. Lối vào chính, cạnh chân cầu “ Sông Kinh” là con đường đất, hai bên dây leo, cỏ dại đua nhau mọc kín. Tuy hơi hẹp nhưng xe của chúng tôi vẫn chầm chậm tiến đến trước sân. Trước mặt tôi là ngôi biệt thư lầu, rất rộng toàn bộ được sơn nước màu vàng nghệ nhạt. Chỏm mái hình tam giác như mủi tên vút lên, che mưa nắng cho một phần balcon chạy bọc chung quanh. Phần mái chính, mang dáng của mái lá như nhà ở nông thôn, nhưng hiện đại hơn nhờ lóp ngói đỏ xếp lớp, trên giàn khung bằng gỗ. Chờ cho mọi người đỡ mệt, gia chủ hướng dẫn chúng tôi đi xem tầng trên của ngôi biệt thư. Bước lên hết bậc thang gỗ cuối. Một sảnh lớn hướng ra cổng chính. Kề sau là hai phòng ngủ với hàng cửa sổ rông mở trông thoáng mát lắm! Tôi đoán cả diện tích tầng này chắc phải hơn 100 m2. Đứng giữa không gian mênh mông như vậy, nhưng tôi vẫn không thấy lạc lõng vì màu nâu của lớp ván lót sàn làm ấm hẳn lại.
Từ hành lang trên lầu có thể thấy bao quát khu vườn xung quanh. Nhiều loại cây đang ra trái được cắt tỉa gọn, trồng cách khoảng 4 mét đều nhau, trông ngăn nắp hẳn. Dẩn vào vườn là con đường rãi nhựa, quanh co, uốn lượn trên mãng cỏ xanh. Ven đường lố nhố những nhiều loài hoa đang khoe sắc. Lúc này tôi mới hiểu được vì sau bàn tay của Hiệp rắn rỏi và chai sạm đến như thế! Cuối sân là hồ cảnh rộng độ bằng cả một nền nhà. Ở giữa hồ là khoảng không gian dành cho nhà thủy tạ mang phong cách riêng của Hiệp.
Trở xuống lầu, lúc này hai cô Vân, Lan giúp chị Liên bày thức ăn ra một chiếc bàn dài, đủ chổ cho cả đoàn đã xong. Hiệp mời tất cả vào bàn. Vài chai rượu vang ướp lạnh được chị mang ra cho chồng đãi bạn. Chúng tôi mời chị cùng ngổi nhưng chị chỉ mĩm cười rồi lại lo phục vụ tiếp cho bữa ăn, làm tôi cảm thấy ái ngại. Cơm nóng phảng phất bên nhiều món ăn ngon nên tôi “mần” một mạch ba chén. Đến nổi, ngày hôm sau tôi phải viết vài câu thơ “con cóc” gởi bạn để cảm ơn vể bữa ăn đáng nhớ này (xem bài thơ ở cuối bài). Không riêng tôi, thầy và các bạn cũng “đánh chén” tưng bừng. Ấy thế mà, thức ăn cũng chẳng hao mòn là bao. Mới biết lòng của gia chủ cũng bao la như ngôi nhà này vậy. Chuyện vui, chuyện buồn trong dịp này cứ tuôn chảy. Hiệp không quên giới thiệu sơ qua phong cảnh Hồ Tràm, Hồ Cốc nằm trong khu vực. Rất hấp dẫn, những bãi biển hoang sơ lượn dài bên hàng dừa xanh bóng ven bờ. Nơi mà bạn có thể thấy quảng cáo trên các trang Du Lịch dạo gần đây. Còn không, hãy thử vào "google search" để xem Hiệp có quá lời không. Tôi ước chi bay được ra đó ngay bây giờ, thì tuyệt quá! Ai cũng cảm thấy hài lòng cho đoạn cuối của chuyến đi, trong không gian yên tĩnh, thoáng mát và bữa cơm thật ngon do bạn thiết đãi.
Tôi và Hiệp từng gặp nhau trong các buổi lể tri ân thầy cô trước đây, thậm chí có lần cùng nhau hát giúp vui cho tiêc. Nhưng lúc ấy cũng chưa thân lắm! Đến dịp gần đây, nhân hôm tiển một bạn học cùng lớp xuất cảnh, tôi có dịp gặp lại Hiệp. Từ Xuyên Mộc xa xôi, bạn không ngại đường xa về Sài gòn góp mặt. Trong dịp này, trước khi ra về bạn còn nhắc lại mời chúng tôi ra chơi. Biết nói sao cho hết về tấm chân tình ấy. Lại nữa, Hiệp cũng giống như tôi, cả hai đều dựng một căn nhà tạm trên “ net” để bạn hữu, đồng môn có nơi tìm về chốn cũ, sau một ngày bộn bề với cuộc sống. Cũng từ đó tôi và Hiệp có dịp trao đổi thư từ nhiều hơn. Và bừa cơm thân mật này như sự thể hiện, phần nào truyền thống đoàn kết, tương thân, của “dân” mà thiên hạ cho là khô khan như cục sắt.
Xin cảm ơn Tân và Hiệp hai bạn và nhóm cựu học sinh San-Jose đã hổ trợ đoàn chúng tôi hoàn thành trách nhiệm của người học sinh đối với Thầy Cô cũ, trong xã hội mà đạo lý " thầy trò" đang có phần phai nhạt. Hy vọng, tương lai với sự đồng hành, ủng hộ của anh chị em, chúng tôi lại tiếp tục thực hiện những chuyến đi tương tự để làm ấm lòng các thầy cô trong lúc tuổi già.
Nguyễn văn Hiếu
Bắt con gà mái để làm rô ti.
Trên mâm chẳng thiếu món gì,
Thầy trò vui vẻ, vô…vài chai “vang”.
Chị Liên tất bật hỏi han.
Cóc Hiệp hạnh phúc có em bên mình.
Tri ân cô vợ bạn mình,
Cảm ơn lần nữa, gia đình chị Liên.
Thu xếp tháng chín xuống liền,
Để còn thường thức món cà ri cay.
Muốn thăm căn lều của Hiệp trên net, hảy gỏ: http://caothang76.blogspot.com/
Xem thêm tường thuật:
1./Thăm Thầy Nguyễn Văn Nhâm
2./Thăm Thầy Phan Văn Mão
He ... he ... anh Hiếu ơi Hoa nhìn thấy hột sạn rồi nè ... trong những bức hình kia hi ... hi ... Kệ hén ... anh viết văn hay lắm ... cám ơn anh nha ...
Trả lờiXóaẢnh kia là ảnh của em,
Trả lờiXóaAnh mượn, anh mần bài viết của anh.
Cái gì... trên "net" của chung,
Viết cho nhau đọc, ảnh cho nhau nhìn.
Phát hiện, anh chẳng làm thinh,
Có trách, thì trách hai nàng Lan,Vân
Mãi lo xơi quả trên cành,
Mà quên chộp lại giùm anh cái nhà.
Hi...Hi...đặc phái viên của Hoa, sao kỳ vậy ta?
Rỏ ràng nhiệm vụ các chàng
Trả lờiXóaPhái viên chỉ việc dự phòng chứng minh
Ai dè nắm cả nhửng hình
Về nàng Hoa quyết chúng mình phải đăng
Bài viết thăm Thầy vấn an
Nào ngờ thương hiệu nổi rần mủi to
Không thể trách nàng phải lo
Trèo cây hái quả tự do tranh giành
Việc lớn đã có đàn anh
Chỉ theo làm nhụy như tranh vậy mà
Bây giờ sao lại đổ là ...
Tại mình hư chuyện đừng mà đổ vây ...
Hi ... hi ... Đúng vậy không hả anh Hiếu à ...
Phái viên, xem ổ bạn mình
Trả lờiXóaLăn qua, lật lại có đè nhau không
Tháng chín cóc nhảy tùm lum
Lỡ không biết trước chắc nằm lên nhau
Chưa nói, chuyện muổi lao xao
Tối ngồi tâm sự chuyện tao với mày.
Tồng quát chi tiết rỏ đây
Cao bao nhiêu trượng, dài thì mấy mượi
Để không chúng bạn nó cười
Người thì cưởi ngựa, người thì xem hoa
Hình như gặp mặt uống trà
Ngắm hoa, thưởng nguyệt mới là phái viên.
Tháng chín chủ có tính rồi
XóaHai phòng to lớn mùng ôi to đùng
Có gia đình ngủ phòng riêng
Nhà dưới có cả riêng phòng tới ba
Còn trên tập thể gọi là
Phòng nam phòng nử cả là củng ba
Ăn nhiều chổ ngủ dể mà
Giờ còn lo tổng người là bao nhiêu
Số ở và về ít nhiều
Sau khâu tổ chức tiêu điều chưa thông
Thôi kệ gần tới củng xong
Bây giờ rảnh rổi các nàng tám nha ...
Hi ... hi ...
Anh Hiếu viết tuyệt hay. Đọc mình cứ tưởng như đọc văn của ai đó.. Nguyễn Tuân thì phải? Anh lấy trời đất, cây cỏ làm chứng cho ngòi bút của mình lại kèm theo hình ảnh thì sao không cúi đầu "khẩu phục"? Còn cái "tâm phục" thì sao, Hiếu nhỉ? Không dám khích anh, tôi xin ngả đầu trước cái tài của văn nhân và mong có dịp gặp lại để được bàn sâu, học kỹ.
Trả lờiXóaHai lần bạn Hiệp hẹn tôi.
Trả lờiXóaMột lần đã ghé thăm rồi, thấy không!
Tình thân không nói cũng nồng,
Như ly rượu chát chúng mình cụng nhau.
Mai kia dù có bể dâu,
Riêng tôi vẫn nhớ chốn nơi đi về.
Chúng ta không hẹn, chẳng thề!
Mà tình như sóng vỗ hoài mãi thôi.
Hồ Tràm, Hồ Cốc đây rồi.
Ở nơi chốn ấy bạn, tôi vẫn chờ.
Xá gì câu, chử đọc chơi
Chữ Tâm không có, làm rơi chữ Tài
Bây giờ nhẵn mặt đâu cần tiếp
XóaGặp chủ vài câu lính quính liền
Thế thái nhân tình sao rỏ chán
Lim dim ngắm cảnh nghỉ triền miên
ha ... ha ...
Không biết bạn tôi muốn nói gì ???
Trả lờiXóaMà thơ phảng phất nét sân si
Thế thái nhân tình sao phải chấp
Tranh giành lợi lộc được gì hơn (*)
Thoáng chốc hư danh như ngọn gió
Tâm thiền đâu tính chuyện thiệt hơn
***
(*)Trích từ bài “ Một loài hoa” cùa Kim Hoa)
Sân si đã bỏ từ lâu lắm
Trả lờiXóaChẳng chấp làm gì nói bâng quơ
Thế thái nhân tình buông bỏ ngỏ
Khen anh để ý kẻ bâng quơ
he ... he ...
Bản chất người anh hiền tỏ rỏ
Trả lờiXóaVài câu bỏ ngỏ nhẹ buông rơi
Trêu đùa tỏ rỏ lòng anh đấy
Chậm rải vài câu bỏ ngỏ thôi
hi ... hi ...
Thử dạ lòng anh người bạn tốt
Trả lờiXóaKhông sân nóng giận khó lời hay
Anh mình chậm rãi lời thăm hỏi
Có phải cô sân thề thái này ... ???
Hi ... hi ... sorry đã làm anh bận lòng ...
Anh biết sân si là đau khổ,
Trả lờiXóaĐâu thèm thêm nữa nổi bi thương.
Nóng giận chẳng điểm hồng đôi má.
Thì sao, nên nét đẹp văn chương?
Thế à!…anh thấy nóng giận thường dùng “ nho chùm” không? Đâu nghe lời vàng, ý ngọc gì đâu mà Hoa nói lời hay nhỉ ???
Hi ... anh Hiếu à ... Đúng rồi giận lên thường "nho chùm" không ... nên Hoa nói
Trả lờiXóaKhông sân nóng giận "khó" lời hay
Giận lên rồi khó có lời hay ... đúng chưa đọc kỷ nhé ... hi ... hi ...
Lâu nay mới ghé mắt ngỡ ngàng
Trả lờiXóaĐôi tài xuất thế, thả thơ văn
Này, này.. bớt lại cho bè bạn
Chút chữ để còn viết lang bang
Thanh kiu! Bạn Hiệp mới ghé thăm.
Trả lờiXóaXin thưa, sao dám sánh trăng rằm
Đôi lời đối đáp cho phải phép
Biết mặt, rỏ lòng thấm ý chung.
Khách sáo chi cho bận thi nhân
Trả lờiXóaThấy hay tớ thích, muốn lại gần
Mừng cho duyên ngộ ta lại gặp
Chung vui trao đổi kết tình thân
Thi nhân tao ngộ khó lời sân
XóaDễ đến gần nhau chẳng nổi sân
Thông hiểu ghìm nhau trong trí nghỉ
Chỉ nở nụ cười thôi hết sân
Thôi thôi! Cho từ kiếp thi nhân
Trả lờiXóaLý Bạch ôm trăng tưởng chị Hằng
Mạc Tử khóc nổi buồn trẩn thế
Nguyên Sa điên áo lụa Hà Đông
Trời bắt anh mang kiếp thi nhân
Trả lờiXóaThì mơ được ngắm cạnh chị Hằng
Đừng như Mạc Tử buồn nhân thế
Hãy giống Nguyên Sa khóc Hà Đông
Không là Nguyên Sa hay Mặc tử
Trả lờiXóaTa chỉ là ta của kiếp người
Trả nợ áo cơm tiền vay mượn
Giử chút thi nhân nhẹ thảnh thơi
Chả được như hoa nhẹ thảnh thơi
Trả lờiXóaThướt tha trong gió nhoẻn nụ cười
Rung rinh dưới lá khoe màu áo
Là giết hồn thơ lũ chúng tôi
Sao bảo rằng, hoa giết hồn thơ.
Trả lờiXóaBút say, theo dáng nhụy hoa cười,
Màu mơ, theo cánh đu trong gió
Tan nát lòng thôi... chứ phải thơ!
Hi Hiêp! Làm gì có chiến tranh, có chết chóc ở đây. chẳng qua trêu nhau để có lý do, nhã hứng viết vài câu thơ cóc, cho vừa lòng nhau mà thôi.
Anh kia thơ thẩn say hoa thắm
Trả lờiXóaMãi ngắm lâng lâng thả hồn trôi
Chẳng nhớ chơi vơi đường lạc lối
Bừng tỉnh hồn thơ đổ tại người ...
Nào dám trách hoa với trách người
Trả lờiXóaThấy lòng nghiêng ngả, hồn chơi vơi
Trước cảnh thần tiên chân thiện mỹ
Nên viết bài thơ cảm ơn trời..
Tạo hóa sanh chi kiếp con người
Trả lờiXóaTài tử giai nhân ngắm sắc mời
Tám lạng mười cân phân chẳng rỏ
Anh tài nử sắc vẹn tình thôi